Những dòng chia sẻ đầy ám ảnh của anh Minh Thức - chiến sỹ công an phường An Hải Bắc, quận Sơn Trà, (TP Đà Nẵng) trong một lần làm nhiệm vụ tại hiện trường tai nạn giao thông giúp chúng ta cảm nhận tận cùng nỗi đau đớn khi mất đi người thân yêu, để trân quý thêm cuộc sống, cẩn trọng và hãy lái xe bằng cả trái tim…
- Nhật ký công tác ngày 11/11/2019
Một ngày trực ở đơn vị như bao ngày bình thường khác, hôm nay, việc nhiều hơn ngày thường nên uể oải cả người, trời mưa do đang ảnh hưởng bão.
Đang nằm ngủ thì trực ban vào gọi dậy đi làm tai nạn giao thông, mang bộ đồ ngành vào, đeo bộ đàm trong vô thức chứ chưa thực sự tỉnh hẳn, mọi thứ diễn ra như một thói quen theo quán tính.
Trực ban bảo tai nạn trên đường Ngô Quyền, nghe đâu nặng lắm. Chạy xe chở anh đồng nghiệp vội vàng đi, đi chừng 100m mưa lớn tát vô mặt làm tỉnh ngủ hẳn ra.
Đến hiện trường, người nằm giữa đường, xe văng hơn 12m, trời mưa nặng hạt. Có 4 người dân đứng xem, đoạn đường vắng xe qua lại, nạn nhân đã chết, cấp cứu đã đến nhưng không còn cứu được nữa.
Vì là người dạn dĩ nhất nên tôi đến bên cạnh bạn ấy kiểm tra trong người có giấy tờ, điện thoại, thông tin gì để liên lạc với người thân thì thấy điện thoại và một bảo hiểm xe, ngoài ra không còn thông tin gì khác.
Người còn rất ấm, máu chảy quyện với nước mưa sền sệt như nước mắt của đất trời ai oán. Thử mở điện thoại nhưng không được vì bạn ấy cài mật khẩu, vân tay không ăn.
Mọi thứ dường như vụt tắt thì vô tình mở đúng mẫu hình và điện thoại mở được như một phép màu giữa hỗn độn cảm xúc. Lướt vào danh bạ thì có số điện thoại mẹ, bà ngoại của nạn nhân. Vẫn còn mấy dòng tin nhắn và ảnh checkin của bạn ấy cách đó 1h nhưng người thì đã đi sang một thế giới rất xa rồi.
Cậu ấy là bộ đội xuất ngũ chưa lâu, ở Đại Lộc - Quảng Nam, ra Đà Nẵng đi làm và ở cùng bà ngoại, trước khi mất có liên hoan với nhóm bạn làm cùng. Tai nạn tự gây, sơ bộ chuẩn đoán đa chấn thương, chấn thương sọ não, mất máu dẫn đến tử vong.
Nhìn cậu ấy nằm dưới trời mưa to mà nước mắt tôi rơi hoài không dứt, tiếc thay cho một kiếp người, tiếc thay cho một cuộc đời dừng lại mãi mãi ở cái tuổi đôi mươi. Nén thương đau, tỏ ra bình tĩnh nhất để gọi cho ngoại cậu ấy. Điện thoại tít vài cái rồi bên kia có người trả lời:
- Alo, ngoại có phải là người thân của em H** Q*** T*** k? Con là Công an phường A******, Đà Nẵng, ngoại bình tĩnh nghe con nói thông tin này nghe!
- Đúng rồi con, cháu của ngoại nó bị gì à?
- Con nói chậm, ngoại bình tĩnh nghe nhé. Cháu của ngoại đi xe tự té, em đã mất rồi, trước số 5** Ngô Quyền, ngoại bình tĩnh nói người thân ra gặp tụi con đưa em về!
- Thiệt không con?! Trời ơi, chết cháu tôi rồi, chết cháu của tôi rồi....... T*** ơi, con nói con về ngoại đợi con mà.... (Tiếng khóc và tiếng ai oán làm gián đoạn cuộc nói chuyện. Lấy hết sức bình sinh để không được khóc, tôi tiếp tục trấn an).
- Ngoại bình tĩnh nghe con nói, bên cạnh ngoại có ai không? Hãy đưa điện thoại cho con nói chuyện, ngoại đang ở địa chỉ nào???
- Ngoại ở trọ với hắn con ơi, không có ai hết. Trời ơi cháu của ngoại, con ơi......
Tình thế cấp thiết nên tôi tiếp tục gọi cho số điện thoại của mẹ bạn ấy với hi vọng người thân đến sớm để đưa cậu ấy về nhà cho ấm áp.
- Alo cô, con là Công an phường A*******, Đà Nẵng. Cô có phải mẹ của em H** Q*** T*** k?
- Ờ ! Cô đây con, có gì không con? Sao con gọi khuya thế!
- Cô bình tĩnh nghe con nói nhé, con cô tai nạn tự gây đã mất, cô nói người nhà ra liên hệ với bọn con để làm thủ tục đưa về. Địa chỉ tai nạn là số 5** Ngô Quyền....
Bên đầu dây bên kia cô ấy khóc to, nấc nghẹn trong tiếng gọi con, chồng cô nắm điện thoại lên nghe máy. Tôi nói lại nội dung như trên nhưng lặp đi lặp lại 6 lần để người thân nghe rõ. Nhưng dường như họ đã choáng với những gì nghe được.
Tiếng khóc, tiếng thét ngày càng to hơn, thảm khốc hơn, quặn đau hơn... không ai có thể nói gì với tôi.
Tôi giục họ trong tận sâu nỗi đau lớn nhất: "Chú mang điện thoại sang hàng xóm đi, để con nói chuyện". Chú ấy làm theo và bên kia đã nắm được thông tin tôi cần truyền đạt.
Tiếng khóc và nấc nghẹn của hơn 4 người khác nhau tôi nghe được. Sau đó, tôi gọi cho bạn của cậu ấy với những số liên lạc gần nhất để đến chở bà ngoại ra, nhưng họ cũng điếng người, chạy ra hiện trường và quên chở ngoại.
Tôi gọi lại ngoại thì được biết, ngoại đi bộ ra cầu sông Hàn, không biết đường đi, đường không có người để hỏi.... với tiếng khóc và tiếng nấc như sống dậy giữa cái lạnh và mưa của đất trời.
Kết thúc cuộc gọi mà trong lòng tôi như chết lặng, nỗi đau của gia đình mất con, nỗi đau của những người bạn mới gặp nhau chỉ giờ trước, giờ sau đã xa nhau vạn dặm.
Tôi bảo bạn của cậu ấy quay lại chở ngoại và mua bó nhang thắp, để mai gia đình ra biết chỗ để có gì sau này cúng.
Nhóm bạn kịp mua bó nhang về đốt lên nhưng mưa làm tắt nguội, tôi cắm tạm để đánh dấu bên taluy đường. Cùng lúc, xe của pháp y đến đưa xác về Trung tâm, họ đến muộn vì có 3 vụ chết cùng lần.
Tôi chắp tay cầu nguyện ngẩng mặt lên trời trước hương linh người thanh niên còn quá trẻ, mong cậu ấy được siêu thoát.
Tôi hoàn thành nhiệm vụ dưới trời mưa ướt rét, lòng bần thần trống rỗng, nước mắt cứ rơi đều đặn và ám ảnh mãi tiếng khóc, tiếng ai oán của người thân cậu ấy.
Ngẫm lại cuộc đời vô thường quá! Nghĩ đến đó mà tôi tự dặn lòng phải sống tốt hơn để sống cho thật ý nghĩa. Và cứ thế đến sáng làm việc tiếp chứ không ngủ lại được nữa…
Có những người phút trước đang còn mặt đối mặt với mình, nhưng phút sau đã vĩnh viễn ly biệt, để lại nỗi đau khôn cùng cho người ở lại. Các bạn ngồi lên xe hãy nghĩ về người thân trước khi đề máy và cho xe lăn bánh.
Hãy trân quý từng khoảnh khắc bên cạnh nhau, hãy sống hết mình như hôm nay là ngày cuối cùng…