Lư Tư Hạo sinh năm 1991, tại thành phố Trương Gia Cảng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, được biết đến với vai trò tác giả và diễn giả truyền cảm hứng cho người trẻ. Năm 2017, Lư Tư Hạo xuất sắc góp mặt trong top 3 bảng xếp hạng các tác giả 9x nổi tiếng nhất.
Dám mơ lớn, đứng hoài phí tuổi trẻ là cuốn sách ghi lại những thứ bình thường xung quanh cuộc sống của chính tác giả. Lư Tư Hạo cũng giống như bao người lần lượt bước vào cánh cửa trưởng thành, phát hiện thế giới rộng lớn gấp nhiều lần tưởng tượng, trong khi họ lại cô đơn. Những câu chuyện mới đọc qua tưởng chừng như đơn giản, phải chiêm nghiệm mới vỡ lẽ ra tác giả đã vượt qua nỗi cô đơn thế nào, thoát khỏi mơ hồ ra làm sao và bằng cách nào đó tìm được nhịp sống của riêng mình.
“Trên thế giới này, sức mạnh lớn nhất chính là luôn có người bầu bạn, bởi vậy, tôi hy vọng cuốn sách này ít nhất có thể đi cùng bạn trên một đoạn đường nào đó.”
Sinh mệnh kỳ diệu là vậy, ngay cả khi mất mát vẫn có thể nhận lại chút gì đó, tương tự sau mỗi lần vấp ngã con người mới dần học được cách trưởng thành hơn. Chỉ cần kiên trì bước tiếp con đường đã chọn, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta đứng vững trên chính đôi chân của mình. Nếu vẫn đang loay hoay trong vòng luẩn quẩn hoài phí thanh xuân của mình, Dám mơ lớn, đứng hoài phí tuổi trẻ là bạn đồng hành thích hợp nhất.
Về cuộc sống
Trưởng thành trong suy nghĩ của Lư Tư Hạo chính là trải qua những chuyện không làm thì thấy khó chịu trong lòng, làm rồi lại thấy bản thân vô cùng khờ khạo. Không có ai sinh ra đã là thiên tài tuyệt đối hay kẻ ngốc hoàn toàn, người mang trong mình thiên phú quý giá muốn toả ánh hào quang cũng phải nỗ lực làm những việc đáng làm. Thế giới cũng không ưu ái cho người uỷ mị yếu ớt, đêm qua trùm chăn khóc không thành tiếng, sáng dậy vẫn phải lao vào thực tế ồn ào tấp nập những mọi người.
“Rất lâu sau này tôi mới hiểu, trưởng thành chính là việc có thể dần dần chấp nhận dáng vẻ vốn có của mình, có thể chung sống tốt hơn với một cái tôi cô đơn, một cái tôi mất phương hướng và cả một cái tôi thất bại, chấp nhận, sau đó đối mặt với nó.”
Mọi người ngồi nhiều năm trên ghế nhà trường, sau đó tốt nghiệp và lao vào tìm kiếm chung một mục tiêu: tiền. Chúng ta gấp rút hoàn thành chỉ tiêu, lao vào những áp lực xã hội nhưng thỉnh thoảng cảm thấy lo lắng và nghi ngờ về điều mình đang hướng đến. Thay vì nhút nhát tiếp diễn thời cuộc thông thường như mọi người, sao không tự vấn cuối cùng mình muốn gì?
Tác giả tự hào vì mình có cuộc sống bình lặng, dù không xuất chúng vượt bậc, càng không có những thăng trầm của người thành công, nhưng vô cùng chân thực. Lư Tư Hạo nhận thấy, làm người quan trọng hơn cả công thành danh toại chính là nâng cấp sự phong phú trong tâm hồn và tự do sống theo kiểu bản thân mong muốn.
“Dáng vẻ đẹp nhất của mỗi người chính là khi bình tĩnh, điềm nhiên tiếp nhận mọi khuyết điểm của bản thân, không còn vì người khác sống tốt hơn mà lo lắng, ngay cả khi không ai nhìn, vẫn có thể duy trì nhịp sống riêng.”
Dù nổi bật cỡ nào, sẽ luôn có người cao hơn bạn, sống rực rỡ hơn bản, đặt chân đến nhiều nơi hơn bạn. Nhưng với Lư Tư Hạo, đó là thế sự, cuộc sống của người khác không mảy may can dự gì đến chúng ta. Bất kể đang sống ở đâu trên trái đất này đều không quan trọng bằng cách sống như thế nào. Tốt nhất hãy cho bản thân không gian và thời hạn nhất định, bịt tai lại và không cho phép tạp âm huyên náo xung quanh ảnh hưởng đến lựa chọn của cá nhân.
Về tình bạn
Những người bạn thực sự không phải như kết bè thành đảng phái, không cần lúc nào cũng kè kè bên nhau, chỉ mong đối phương sống thật tốt, lâu ngày gặp lại vẫn nhiệt tình cổ vũ và ủng hộ nhau. Nhóm Động Lực Hoả Xa có một câu hát nổi tiếng thế này: “để chúng ta ở hồng trần bầu bạn, sống một đời tiêu sái”; ý nghĩa chính là đề cao giá trị của những người bạn tốt. Trước mặt người bạn đúng nghĩa, hình tượng là chiếc mặt nạ vô dụng, muốn than vãn thì than vãn, muốn thốt ra câu chửi rủa cứ chửi rủa, thoải mái cười khóc, đau đớn vui vẻ mà không cần đề phòng.
“Thế giới hoang đường mà chân thực, muôn hình vạn trạng, thật may chúng ta có bạn bè ở bên.”
Với tác giả, được quen biết thân hữu chí cốt vào độ tuổi tươi đẹp nhất, cũng là nhờ có nhau mà độ tuổi đó mới trở thành tươi đẹp. Mọi bước ngoặt, thử thách của thời niên thiếu nhờ có bạn bè mà không vô vị nhàm chán.
“Tình bạn cơ bản là mối quan hệ không cần trông ngóng thường xuyên, nhưng khi muốn nói chuyện có thể mở lời bất cứ lúc nào, không cần giữ liên lạc thường xuyên, nhưng đến khi nói chuyện sẽ cảm thấy thời gian dường như chưa từng trôi qua, không cần luôn ở cạnh bên, nhưng lúc khó khăn lại là người đầu tiên đến bên bạn.”
Dung lượng não bộ của Lư Tư Hạo luôn ở mức không đủ dùng, có thứ nói quên là quên ngay, nhưng lại có những chuyện tuyệt đối không cho phép dễ dàng quên đi - vài người bạn tốt. Ở đời, mạng lưới bạn bè không bắt buộc phải nhiều vô số kể, mọi phương diện đều không quá khó để thay đổi nên việc giữ liên lạc với hàng tá người chỉ lãng phí thời gian mà không cải thiện được chất lượng. Bạn tốt cần có vài người là đủ, giống như Lư Tư Hạo, dù rất lâu không nghe được tin tức gì thì mối quan hệ đó cũng không do vậy mà gián đoạn. Hơn nữa, nền tảng để duy trì tình bạn trường tồn như vậy là dựa trên ba yếu tố: đúng giờ, bình đẳng và chân thành.
“Một tình bạn đẹp nên là: Tôi thành công, cậu ấy không đố kỵ, tôi thất bại, cậu ấy cũng không coi thường.”
Về ước mơ
“Nếu bạn hỏi tôi rốt cuộc thành xuân và nỗ lực có ý nghĩa gì, vậy thì trở thành một bản thân tốt hơn, độc nhất vô nhị chính là toàn bộ ý nghĩa của thanh xuân và nỗ lực.”
Không sống trong quá khứ, cũng không sống ở tương lai, Lư Tư Hạo nhấn mạnh sống cho hiện tại mới là quan trọng nhất. Thanh xuân là con đường chỉ đẹp khi tự mình bước từng bước chậm rãi, bình lặng cũng được, oanh liệt cũng được, tự mình trải nghiệm mới giành lấy được ước mơ mình khao khát. Tương tự như thế, không ai khác hiểu rõ giới hạn của bản thân hơn chính mình, từ đó mới phá bỏ được nó.
Lư Tư Hạo hoàn toàn không tin tưởng người luôn miệng nói từ nhỏ đã định hình được ước mơ của mình, chưa có giây phút nào lung lay. Ngoài thiên tài bẩm sinh ra, hầu như không ai là không ngừng thay đổi suy nghĩ. Lấy gì chắc chắn ước mơ của bạn hồi tiểu học vẫn chắc như đinh đóng cột khi bạn chuẩn bị vào đại học? Nếu vậy, người trẻ ngày nay hoàn toàn thoải mái sống mỗi ngày trong mơ mà không phải cật lực tìm kiếm con đường thuộc về mình.
“Bài hát bạn đang nghe, cuốn sách bạn đang đọc, thành phố bạn đến, con người bạn đang tiếp xúc, những giày vò, vật lộn, khổ đau bây giờ đều sẽ từ từ chất thành dáng vẻ của bạn trong tương lai, sẽ dần hình thành tương lai mà bạn mong muốn ấy.”
Chỉ cần có chút không đồng tình với bản thân của hiện tại, các duy nhất để tìm được lối ra cho sau này chính là dốc toàn sức lực bắt tay vào thay đổi. Nỗ lực kỳ thực không đồng nghĩa với thành công, thành công cũng chưa bao giờ là đích đến của nỗ lực. Không ai dám khẳng định sẽ đạt được ước mơ của mình, dù sao đi nữa, hành trình truy cầu ước mơ sẽ giúp mình làm quen với một bản thân tốt hơn.
Ước mơ là niềm tin để phấn đấu tiến về phía trước, Lư Tư Hạo tin rằng sự nuối tiếc còn đáng sợ hơn cả thất bại. Một khi đã xác định được điều mình muốn theo đuổi, đừng giải thích quá nhiều, vì lời nói căn bản không có phép thuật thay đổi suy nghĩ của người khác.
Về tình yêu
“Thế gian này không ai có nghĩa vụ phải chờ đợi ai, duy trì một mối quan hệ tình cảm trước nay đều là chuyện của hai người.”
Chia tay ở thời điểm nào đó là vết thương mới rướm máu, khiến người ta đau khổ đến chết đi sống lại. Từng chứng kiến những người bạn đắm chìm trong bia rượu khi kết thúc một mối tình, tác giả ban đầu nghĩ lý trí chắc chắn không để bản thân rơi vào tình cảnh tương tự. Cho đến khi chính tác giả thất tình vào mùa hè năm 2011, bản thân Lư Tư Hạo mới phát giác ra người mình từng coi như sinh mệnh đột nhiên rời đi sẽ để lại cảm giác đau khổ đớn đến nhường nào.
Vết thương lòng là vết thương mà không bác sĩ tài ba nào chữa nổi, hoạ chăng chỉ có liều thuốc của thời gian. Đúng là sống thiếu đi một người bên cạnh cũng chưa đến mức phải chết, có điều không hồi ức nào vừa chia tay cũng lập tức tan theo hình bóng của đối phương. Cố tháo gỡ hết hồi ức trong đại não chưa chắc đã là chuyện tốt, Lư Tư Hạo đã đề xuất giải pháp tốt hơn là đặt hnso vào vị trí thích hợp. Điều kiện tiên quyết là phải đối diện với hồi ức của chính mình cái đã.
“Còn có thể làm sao đây? Nếu đã không thể tránh khỏi chia ly thì những gì chúng ta làm được chỉ là trở nên dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn vào khoảnh khắc phải đối mặt với chia ly.”
Đối với cảm giác của trái tim, con người cũng cần có trách nhiệm. Đừng để cơ hội bị sự nhút nhát và thời gian vô tình cướp mất. Không ai mãi mãi chờ đợi cho đến khi bạn chuẩn bị đủ dũng khí để đường đường chính chính chinh phục tình cảm của mình, vì đến được lúc đó cơ hội đã bị giành mất rồi.
Đừng bỏ cuộc (cảm nhận sau khi đọc)
Kể từ lúc trở thành phôi thai trong bụng mẹ, con người cũng bắt đầu bước vào tiến trình thay đổi không thể dừng lại. Mỗi khoảnh khắc đón chào ngày mới luôn đồng nghĩa với việc phải vĩnh viễn từ giã bản thân của hôm qua. Xuyên suốt tiến trình đó, mỗi lần tạm biệt một điều thân quen, rời xa một người thân thuộc, chính là yếu tố khiến chúng ta trưởng thành.
Đừng vì thấy người khác làm tốt cái gì thì cũng thử làm, dân gian có câu thấy người ăn khoai cũng vác mai đi đào chính là ám chỉ điều này. Vấn đề của bản thân, tốt nhất đừng đi hỏi người khác, vì mỗi người đều sẽ cho bạn câu trả lời khác nhau dù cùng một câu hỏi.
Muốn vẽ nên cuộc sống mơ ước, nhất định phải dựa vào lựa chọn của chính mình, theo đuổi mục tiêu đề ra và bàng quang những lời bàn ra tán vào của người không liên quan. Thế giới vốn dĩ bao la không thể ngờ, ý kiến của người khác chỉ dùng để tham khảo, tuyệt đối không được đề cao nó thành tiêu chuẩn của bản thân.
Ngay từ phần đầu cuốn sách, người viết luôn khuyến khích lối sống sáng suốt đối mặt với dáng vẻ vốn có của bản thân. Một người mạnh mẽ không phải chỉ biết cố chấp vật lộn với đời, thừa nhận nhược điểm của mình tốt hơn nhiều so với việc khoác lên vẻ bề ngoài kiên cường cứng cáp. Không mảnh đời nào có thể thuận buồm xuôi gió cho đến lúc chết, cô độc hay thất bại sẽ bất thình lình ập đến. Lư Tư Hạo cũng không ngoại lệ, có điều lại xem nó như một phần của bản thân, nếm trải nó là quá trình tất yếu. Trước khi muốn biết mình là ai, phải ý thức được điểm yếu của mình và nhận dũng cảm đối diện một bản ngã chân thực.
Đời người không phải con đường thẳng tắp, bằng phẳng, mà là chuỗi thay đổi không biết trước điểm dừng. Tạm thời chưa biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng khi đã biết rồi thì nhất định không được quên.
Rất nhiều người nỗ lực để sống đời bình thường, rất nhiều người nỗ lực để tìm ra đáp án cho bản thân, lại có nhiều người nữa không thể ngừng lại vì đã lựa chọn. Có thể họ không phải siêu anh hùng thay đổi cả vũ trụ, nhưng ít nhất họ không bị vũ trụ thay đổi. Đối với cuộc đời mình, họ không phải loại nhanh chóng phất cờ trắng đầu hàng.
Người trẻ ngoài thanh xuân trong tay ra thì không có lý do hay sức vóc nào đảm nhiệm được kinh nghiệm và tiền tài của một người trung niên. Tuy vậy, chính thanh xuân chân thành này sẽ giữ vai trò quyết định tương lai có dáng vẻ ra sao.
Lư Tư Hạo tin rằng mỗi người xuất hiện trong cuộc sống chúng ta đều mang lại ý nghĩa cụ thể, dẫu cho không thể song hành cùng nhau cho đến cuối cùng. Có những tình bạn bền bỉ qua năm dài tháng rộng, cũng có những mất mát đến trong chớp mắt không kịp trở tay. Tác giả đã viết về về điều khó khăn mình gặp phải trong đời là bình thản đối mặt khoảnh khắc chia ly. Thế nhưng tạo hóa kỳ lạ ở chỗ, một khi phòng bị được tâm lý bình tĩnh trước những mất mát, những người bạn đó sẽ ở mãi trong trái tim chúng ta.
Tốc độ của thời gian không tức thời như vận tốc ánh sáng hay âm thanh, có điều nó bền bỉ, âm thầm và không bỏ qua bất cứ thứ gì dọc dòng chảy nó đi qua, kể cả con người. Lư Tư Hạo không có khả năng chạy thoát được sự bủa vây của thời gian, chúng ta cũng tương tự, thứ duy nhất mọi người có thể đánh bại là bản thân của ngày hôm trước.
Thanh xuân là tài sản đẹp nhất mà thời gian du di cho nhân loại, Lư Tư Hạo gọi đó là độ tuổi bối rối. Không ai được biết mình sống theo kịch bản gì trước khi sinh ra, đều là phải chống chọi và giành lấy dạng vai phù hợp với mình. Thế giới là đạo diễn quyền lực và bí ẩn, suốt đời sẽ không lộ diện mà chỉ trao cho bạn vô vàn bài kiểm tra để chứng tỏ mình xứng đáng hưởng đãi ngộ dành cho sao hạng A.
Càng là bạn bè thì càng không được đứng ở vị trí chỉ trích để trò chuyện cùng nhau, đừng lẫn lộn giữa thẳng thắng và thiếu tôn trọng. Giở giọng giáo điều để phán xét một cách cay nghiệt sai lầm của đối phương không phải là biểu hiện của người bạn đáng trân trọng. Tác giả đã chỉ ra, muốn tích cực đóng góp để kéo bạn mình vực dậy chỉ cần chia sẻ suy nghĩ của mình trên cơ sở tôn trọng. Người thực sự muốn bạn mình tốt hơn sẽ biết thế nào là thấu hiểu và tiếp thêm động lực cho đối phương.
Song, đừng kỳ vọng tình bạn sẽ đem lại mối quan hệ, đó chỉ là đang muốn bước vào sự xã giao nhằm trao đổi vụ lợi chứ không phải kết bạn đơn thuần. Một tình bạn lúc nào cũng phải lựa lời lấy lòng nhau để mong nhận lại giúp đỡ trong tương lai thì thà không có còn hơn.
Tác giả từ nhỏ đến lớn đã ước mơ rất nhiều, từ cảnh sát, luật sư cho đến nhà khoa học. Cho tới khi không còn là đứa trẻ mơ ước trở thành ai đó thật ngầu nữa, Lư Tư Hạo chỉ đơn giản muốn trở thành người lương thiện. Nhưng rồi sau đó, người viết nhận ra rằng làm một người lương thiện còn khó hơn gấp nhiều lần so với làm nhà khoa học.
Ngôn từ của Lư Tư Hạo giống như tiếng chuông báo động, đánh thức những người trẻ đang mải mê huyên thuyên về ước mơ mà quên mất đó không phải thứ chỉ cần nói đi nói lại hay khoe với nhiều người thì sẽ thành sự thật. Đa phần mọi chuyện xảy ra trên đời đều tuân theo định luật bảo toàn, bỗng dưng có được thành tích nhờ may mắn thì đến lúc nào đó cũng phải hoàn trả trong tình huống khác. Điều này làm người đọc liên tưởng đến đường cong Parabol, lên cao ở hiện tại thì bước tiếp theo sẽ lao xuống chạm đáy. Chạy theo ước mơ là điều đáng khen, nhưng phải giữ đầu óc tỉnh táo để không như con thiêu thân lao vùn vụt vào ánh lửa.
Độc giả học được từ văn phong của Lư Tư Hạo sự thoả mãn, chưa bao giờ từ bỏ nỗ lực với đam mê nhưng thầm lặng mà không hề khoa trương. Tác giả tận dụng con đường dẫn đến ước mơ để cải thiện chính mình, rèn luyện tinh thần phong phú, cho dù thất bại hiện thực hóa ước mơ cũng không thẹn với lòng vì bản thân đã được nâng cấp thêm một bậc.
Ngoại trừ yêu đơn phương, mọi mối quan hệ còn lại đều hình thành từ yếu tố chính là tương trợ. Dành cho nhau sự quan tâm cần thiết, cùng vững vàng hướng đến mục tiêu chung mới là tần số đồng điệu mà các cặp đôi nên có. Trước hết, nếu không tự mình nhận ra tần số của bản thân thì làm sao biết được người bên cạnh có đồng thanh đồng thủ, đồng chất đồng màu với mình hay không. Lư Tư Hạo cũng muốn khuyên các bạn trẻ hãy trở thành người bản thân không chán ghét rồi hẵng gặp người mà ở bên nhau không cảm thấy lạc lõng.
Tìm được một người để cùng nhau phấn đấu là điều vô cùng may mắn. Lư Tư Hạo trước giờ luôn giễu cợt quan niệm mà người lớn gọi là “môn đăng hộ đối”, nhưng giờ hy vọng độc giả trẻ tuổi của mình xếp điều đó vào danh sách tiêu chuẩn lựa chọn bạn đồng hành, dĩ nhiên ý của tác giả không phải nói đến tiền tài vật chất mà là sự đồng điệu ở tâm hồn. Giả dụ trong một mối quan hệ mà nói chuyện phải dành ra nửa ngày để giải thích thì tuyệt nhiên không cách nào đi bên nhau dài lâu.
Còn một lưu ý mà tác giả Dám mơ lớn, đứng hoài phí tuổi trẻ gửi đến chúng ta là: đừng ỷ vào sự khoan dung của người khác mà tuỳ tiện phạm lỗi. Ai rồi cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng cùng với đó phải hiểu rõ việc chịu trách nhiệm và thừa nhận mình sai. Nếu cho rằng người từng tha thứ cho mình vẫn sẽ tiếp tục tha thứ thì hoàn toàn không đúng. Đôi khi bên ngoài có vẻ không để tâm hay cáu giận với lỗi lầm đó, nhưng thực chất trong thâm tâm từ lâu bạn đã không còn xứng đáng để được chú ý.
Sau khi đọc hết Dám mơ lớn, đứng hoài phí tuổi trẻ, ai cũng sẽ phát hiện thế giới này còn biết bao người bước đi trong mơ hồ, đang lúng túng xác định phương hướng giống như mình. Mỗi phần trong sách đều gắn liền với bài hát mà tác giả yêu thích, trước khi chuyển sang phần kế tiếp, những mong ước giản dị của Lư Tư Hạo lò sưởi giúp tâm hồn ấm lên qua từng trang sách.
Lối hành văn nhẹ nhàng, xen lẫn các mẩu chuyện đời thường khiến nội dung của Dám mơ lớn, đứng hoài phí tuổi trẻ được truyền tải dễ dàng. Người đọc không chỉ dựa vào đó trang bị kinh nghiệm cho bản thân, hơn nữa còn lĩnh hội tâm tình Lư Tư Hạo lồng ghép trong mỗi một chương sách.
Tuổi trẻ chỉ đến một lần trong đời, đừng lãng phí mò mẫm theo sau con đường người khác đi. Muốn sống cuộc đời tự do rực rỡ, chỉ có cách tin vào phán đoán của chính mình.
-
Tóm tắt bởi: Anh Thư - Bookademy
Hình ảnh: Anh Thư
-
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.